Bạn đang truy cập vào SanTruyen.wap.sh wapsite đọc truyện teen hay, tiểu thuyết teen full và nhiều truyện hay khác...hãy lưu lại và giới thiệu cho bạn bé nhé! đọc truyện,đọc truyện teen,tiểu thuyết full,truyện việt,truyện tìnhyêu,truyện tình cảm,truyện cười,truyện gay...
Tôi là đàn bà thật, nhưng không phải là người có tính dễ tin vào
những chuyện hoang đường không tưởng, lại càng không tin rằng đời
sống của một con người còn có thể được tiếp tục sau khi người đó đã
chết, đã tắt thở qua đời, thêm nữa, lại còn có thể quay về, quay
trở lại dương trần dưới trạng thái một linh hồn, hay dù chỉ bằng
cái thể vía để trú nhập vào xác của người sống mà đòi lại những
thiệt thòi oan khuất khi xưa. Lẽ dĩ nhiên, tôi cũng mong đó là
những điều có thật. Nhưng tôi thật tình không thể tin một sự kiện
phản khoa học đến không thể nào giải thích một cách tường tận như
vậy.
Tôi rất thường xao lãng hoặc cùng lắm thì cũng chỉ mỉm cười cho qua
chuyện mỗi khi có dịp tình cờ nghe những người chung quanh kể lại
hoặc bàn tán về những hiện tượng vô hình giống như là điều chỉ có
thể xảy ra do các bộ óc nhiều tưởng tượng của những người mê tín có
thói quen "ăn cơm dương gian bàn chuyện âm phủ". Tuy tôi không có ý
phản bác lại bằng lời nói nhưng lúc nào, tự trong tâm tôi cũng chỉ
cho đó là những câu chuyện trong các cuộc trà dư tửu hậu, những câu
chuyện huyển hoặc nhảm nhí.
Nhưng sự thật, vẫn là sự thật. Và, sự thật đó lại đã xảy đến cho
chính tôi mới là điều thật lạ...
Vào thời gian vợ chồng chúng tôi sắp sửa cử hành hôn lễ cách đây
bảy, tám năm, và tôi đã phải đối diện với một vấn đề hơi nan giải
với một cô gái sấp sỉ tuổi tác với tôi, bởi vì cô ta có liên hệ
quan trọng đến quyết định thành hôn của hai đứa chúng tôi. Trước
khi chúng tôi gặp nhau rồi quyết định lấy nhau, tôi và anh Bích,
người chồng tương lai của tôi đã có thời kỳ quen biết và giao du
thân mật với Duyên - tên của cô gái này. Ðiều này thì tôi đã từng
được anh Bích kể cho tôi biết một cách tường tận. Bích nói với
tôi:
- Duyên với anh quen biết nhau trong một buổi sinh nhật tại nhà của
một người bạn học. Sau lần đó, chỉ là những liên lạc nằm trong tình
bạn bình thường. Một đôi lần anh với Duyên cũng có gặp lại nhau
trong một vài buổi họp mặt thân hữu khác rồi đến ngày sinh nhật của
cô ấy, theo phép xã giao, anh cũng nhận lời mời của cô ấy đến nhà
cô ta tham dự sinh nhật với một món quà mang theo cho đúng lệ xã
giao. Mối quan hệ chỉ có vậy thôi. Nhưng anh không dè, đến khi
Duyên biết tin chúng mình sắp sửa thành hôn, thì cô ta lại làm dữ,
cãi cọ cắng đắng rất lôi thôi. Anh cũng chẳng biết phải làm sao hơn
là tìm gặp cô ta xác định lại vấn đề để cho cô ta hiểu rõ ràng
rằng, giữa anh và cô ta chỉ là hai người bạn thuần túy.
Qua mối giao hảo giữa những bạn hữu của cả tôi lẫn anh Bích, tôi
biết rằng những lời anh nói đều là sự thật và tôi rất cảm thông với
anh. Chính vì vậy mà có lần tôi đã thẳng thắn đề nghị với
Bích:
- Hay là anh để cho em gặp cô ta một lần. Em sẽ trình bày cùng cô
ta rõ mọi việc, chắc cô ấy sẽ hiểu được lý lẽ thôi.
Bích sẵn sàng gật đầu:
- Ừ! Em nghĩ vậy cũng phải. Nhưng có cần sự hiện diện của anh trong
lần gặp gỡ này không?
Tôi nhìn Bích từ chối:
- Chắc không cần đâu anh ạ! Con gái chúng em gặp nhau chắc chắn là
dễ dàng chuyện vãn hơn là có một người khác phái xen vào, cho dù
người đó là anh đi nữa, nhiều khi chỉ làm cho cô ta và em thêm bối
rối...
Bích vui vẻ gật đầu.
Và tôi đã tìm gặp mặt Duyên đúng như tôi đã dự định. Câu chuyện
giữa chúng tôi cũng chẳng có điều gì gọi là gay cấn, sau khi Duyên
nghe tôi nói với nàng rằng, quan hệ tình cảm giữa tôi với anh Bích,
rất thật dạ thương nhau và hai chúng tôi đã có chung một quyết định
đi đến hôn nhân, nếu có bất cứ sự việc uẩn khúc nào đó xảy ra giữa
anh Bích với Duyên mà tôi chưa được hay biết thì tôi mong cô ta cứ
thổ lộ cho tôi biết, tôi sẵn sàng đón nhận. Nhưng cô ta chỉ nhìn
tôi bằng đôi mắt rất buồn, chậm rãi nói:
- Không có gì đâu chị Phượng ạ! Giữa tôi và anh Bích thật ra, chỉ
là một tình yêu đơn phương. Trong lòng tôi đã thầm yêu anh ấy nhưng
tôi lại chưa bao giờ dám tỏ tình cùng anh ấy và ngược lại, anh Bích
đối lại với tôi cũng rất mực thước đàng hoàng. Tôi cảm thấy có điều
mất mát và buồn phiền khi nghe tin anh ấy sẽ lập gia đình cùng cô
nên tôi có đôi lần chuyện trò than vãn tâm sự của mình với một vài
người bạn thân thiết mà thôi! Cô đừng giận tôi làm gì. Thật ra, lỗi
lầm này là do tôi tự tạo ra để rồi tự mình buồn khổ. Cô với anh
Bích chẳng có lỗi gì đâu. Nhưng, tôi phải thú nhận với cô một điều
là, có lẽ suốt cuộc đời, tôi không thể nào quên được hình ảnh anh
Bích. Nhưng tôi hứa với cô sẽ hết sức tự chế và không để điều gì
phiền toái cho hai người đâu.
Tôi chào tạm biệt Duyên trong niềm cảm xúc và thân tình. Tôi không
quên nói với Duyên:
- Chị cũng thừa biết, duyên tình vốn là số mệnh. Ðừng muộn phiền và
nhớ đến góp vui với vợ chồng chúng tôi trong ngày cưới.
Duyên cúi xuống nhè nhẹ gật đầu. Dường như nàng cố tình không để
cho tôi nhìn thấy hai dòng lệ nóng vừa từ từ lăn trên đôi má, mắt
đượm buồn da diết.
Ðám cưới của chúng tôi được diễn ra náo nhiệt và bình thường như
trăm ngàn cuộc hôn lễ khác. Trong ngày cưới, cả tôi và anh Bích
chồng tôi đều để tâm tìm kiếm sự hiện diện của Duyên trong đám đông
bạn bè thân thuộc. Nhưng tuyệt nhiên, không một ai trông thấy bóng
dáng của nàng. Vậy là Duyên đã không đến góp vui với chúng
tôi.
Cưới nhau xong, vợ chồng chúng tôi dẫn nhau lên nhà dì Oanh ở thành
phố Ðà Lạt để hưởng tuần trăng mật như đã định trước.
Một buổi chiều, sau một ngày tôi với Bích đưa nhau đi ngoạn cảnh
núi đồi hùng vĩ khắp chốn khắp nơi, lên chơi cả trò rượt bắt trên
đồi Cù rồi trở về nhà dì Oanh đúng vào giờ cơm tối. Tự nhiên, tôi
cảm thấy trong lòng như có điều gì đó bất an nên không tham dự với
cả nhà trong bữa ăn tối, nên xin phép lên lầu nằm nghỉ sớm. Một lát
sau thì chồng của tôi cũng lững thững lên theo. Chúng tôi cùng nằm
ngay ngắn đắp tấm chăn mỏng trong căn phòng vắng lặng nhìn ngó bâng
quơ khung cảnh mờ sương ẩn hiện qua khung cửa sổ bên ngoài, thì
bỗng nhiên, cả hai chúng tôi đều nghe như có một luồng gió lạnh
thổi vào căn phòng. Sợ tôi cả trọn một ngày đã thấm mệt có thể bị
nhiễm cảm nên chồng tôi vội đứng dậy kiểm soát lại cánh cửa sổ. Cửa
vẫn đóng kín và cái màn treo không hề động đậy. Chàng trở lại
giường nằm, ôm chặt lấy tôi như muốn biểu lộ tình thương yêu che
chở và chúng tôi nằm đó chưa lâu, chưa có thể nói là cả hai đang
chìm dần vào trạng thái mơ màng. Bỗng nhiên, cả hai chúng tôi cùng
sửng sốt, cùng chỉ cho nhau thấy trên vách tường gạch sơn màu hồng
lợt hiện ra một khung hình có lồng chân dung của một thiếu
nữ.
Không đầy một phút đồng hồ sau, hình ảnh người thiếu nữ trong khung
hình từ từ sắc nét lại giống như khi chúng ta bắt đầu mở màn ảnh TV
lên, hình ảnh hiện lên từ mờ nhạt cho đến khi sắc nét lại để cho cả
hai chúng tôi cùng nhận biết một cách rõ ràng đó là khuôn mặt của
Duyên với làn tóc đen huyền phủ dài trên làn vải áo lụa trắng của
đôi bờ vai tròn lẳn.
Ðiều đáng nhấn mạnh đây là một khung hình có màu sắc rực rỡ và còn
có làn ánh sáng mát dịu từ đó tỏa ra y như màn ảnh của một chiếc
máy TV đang hoạt động, chỉ khác là phần màu sắc rất là sống động và
đậm nét. Cả tôi lẫn Bích đều nhận thức được rõ ràng là chúng tôi
không thể nằm mơ. Chúng tôi đều nhớ rất rõ ràng tại chỗ đó trên
vách tường đã không có treo bất cứ vật gì cả một tuần lễ nay và
ngay cả trước ngày chúng tôi xin phép dì Oanh để lên đây tá túc
trong tuần trăng mật. Sự kiện bất thường này khiến cho hai vợ chồng
chúng tôi kinh ngạc tột độ, riêng tôi cảm thấy khiếp sợ vô cùng.
Ngay khi nhìn thấy hình ảnh của Duyên, tôi vừa bàng hoàng tưởng như
mình đang lạc vào giấc chiêm bao, vừa bối rối khiếp sợ. Tôi choàng
tay ôm cứng lấy người chồng mà mắt không rời khung hình vẫn còn
hiện hữu. Khuôn mặt của Duyên trong khung hình rất hiền lành và
không biểu lộ ý gì như muốn làm hại chúng tôi. Cho dù là vậy, tôi
vẫn cảm thấy sợ hãi đến nỗi không thể dằn được kêu lên. Tôi hét to
lên để dì tôi có thể nghe thấy. Nhưng tuyệt nhiên, trong nhà từ
trên lầu xuống dưới vẫn hoàn toàn im vắng. Từ dưới lầu không có ai
chạy lên chỗ phòng của chúng tôi. Bích thấy tôi sợ hãi quá, chàng
quơ tay kéo kín mép chăn phủ kín qua đầu cho tôi, đồng thời chàng
ôm chặt lấy tôi cho tôi bớt sợ hãi.
Khung hình của Duyên bỗng đột nhiên mờ nhạt dần, giống như khi nó
đã hiện ra, tất cả chìm biến đi đâu mất và không khí trong căn
phòng ngủ cũng trở lại ấm cúng như lúc thường. Chúng tôi nằm đó một
hồi lâu mà chẳng ai thốt với ai nửa lời cho đến khi chúng tôi thiếp
vào trong giấc ngủ đầy mộng mị. Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ
của giấc ngủ kéo đến nhanh chóng bất ngờ, tôi lại thấy, tôi không
còn ở trong căn phòng của nhà dì Oanh với chồng tôi nữa, mà tôi
đang nằm ở một chốn nào đó mà tôi không cảm thấy gì là lạ lẫm,
nhưng nhìn kỹ chung quanh, tôi cũng chẳng nhận ra được sự vật gì
quen thuộc, nhưng chắc chắn không phải tôi đang nằm bên cạnh chồng
trong căn phòng ngủ của nhà dì Oanh ở Ðà Lạt.
Tôi nhìn thấy tỏ tường hình ảnh của Duyên như trước đây tôi đã chạm
mặt. Bất chợt, Duyên thản nhiên bước qua người tôi. Nàng cầm một
vật gì đó ở trên tay giống như một cái bì thư và tiến ra phía bên
ngoài cửa ra vào như cố ý bỏ lá thư ở ngoài đó để đợi người lấy thư
đến lấy đi. Tôi nghe thấy tiếng nói của Duyên văng vẳng thoảng
trong không khí:
- Không khéo anh ấy lại trách cứ là mình không chịu báo hung
tin...
Tôi chẳng hiểu Duyên đang nói điều đó với ai, trong khi tôi ú ớ
muốn bắt chuyện với nàng để bày tỏ tình thân thiện hay ít ra cũng
cố hỏi Duyên xem tôi đang ở nơi nào hoặc có vài lời thăm hỏi. Nhưng
tôi không thể nào nói lên được thành lời. Chắc hẳn, sự kiện này chỉ
là một giấc mộng mà thôi.
Nhưng đến sáng hôm sau, hai vợ chồng chúng tôi tỉnh giấc thật sớm,
vào lúc trời ngoài kia còn dầy đặc sương mù. Tôi cảm thấy hoàn toàn
khỏe mạnh và tỉnh táo lạ thường bên tách cà phê đậm đà do chính dì
Oanh đã pha sẵn còn đang nghi ngút khói. Bích, chồng của tôi với
khuôn mặt rạng rỡ vui tươi đang hân hoan thả những hơi thuốc lá của
buổi đầu ngày.
Ðến xế trưa, thừa lúc cả nhà đi vắng, kể cả anh Bích, chồng của
tôi, cũng có chút việc phải đi ra ngoài thị xã mua sắm ít đồ dùng,
tôi đem chuyện thấy khung hình hiện ra đêm qua ra kể với dì Oanh.
Nghe chuyện xong, dì như có điều gì khác lạ, dì bảo tôi đợi một
chút, rồi quày quả đi vào phòng riêng, dì trở ra với một tấm ảnh
nhỏ trên tay. Tấm hình đó đúng là tấm ảnh của Duyên, đúng là khuôn
mặt buồn vời vợi mà Duyên đã hiện ra trên tường nhìn hai vợ chồng
tôi bằng tia mắt hiền lành với nụ cười buồn da diết. Dì Oanh nói
nhỏ vào tai tôi:
- Con bé này tên Duyên. Nó cũng là cháu họ của dì, còn Bích, chồng
của cháu bây giờ vốn là cháu trai của chú Phúc, tên người chồng của
dì đã khuất núi. Ngày trước, cách đây ít lâu, Bích cũng lên đây
thăm dì và tình cờ gặp Duyên trong một buổi tiệc tất niên. Hai
người họ có quen biết nhau, nhưng Bích không có chút tình ý gì với
Duyên cả. Trái lại, dì nhận thấy Duyên đã có cảm tình sâu đậm với
Bích. Dì biết Bích ra vẻ dửng dưng...
Nói chuyện đến đây, đúng vào lúc đó có người đưa thư ngừng xe lại
trước sân nhà. Ông ta trao cho dì Oanh một xấp thư mới gởi tới. Dì
Oanh đứng dậy đón lấy mớ thư. Dì vừa đi vừa lật lật từng lá thư xem
của những ai đã gởi. Bỗng dì bặm lấy môi, nhìn tôi trợn tròn đôi
mắt:
- Duyên nó đã qua đời thật rồi Phượng ạ! Ðây là điện tín từ Sài Gòn
vừa mới gởi lên. Cháu xem này.
Tôi đưa tay đỡ lấy điện tín từ bàn tay run rẩy của dì Oanh. Cái
chết đột ngột của Duyên đã khiến dì Oanh thật sự xúc động bàng
hoàng. Chồng tôi, ngay phút đó cũng đã về tới, chàng thong thả bước
vào nhà, và tỏ ra hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy thần sắc của dì Oanh
có hơi khác lạ, trong khi trên tay của tôi còn đang cầm tờ điện
tín. Tôi trao ngay tờ giấy điện tín cho Bích. Chàng đọc xong, bất
giác buông tiếng thở dài:
- Cô ta chết rồi Phượng ạ! Nhưng chết trong hoàn cảnh nào thì tờ
điện tín này không thấy nói.
Chúng tôi hốt hoảng cùng nhớ lại hình ảnh của Duyên chiều tối hôm
qua trong căn phòng ngủ ở trên lầu. Không hiểu Duyên bị chết bởi
nguyên do nào, vào lúc nào mà vong linh của nàng hiển linh như vậy.
Duyên còn cẩn thận hiện về báo riêng cho tôi biết trong giấc ngủ
chập chờn, sẽ có người gởi bức điện tín lên thông báo cho cả hai vợ
chồng chúng tôi được biết để mà đón nhận.
Tôi với chồng tôi quyết định chấm dứt tuần trăng mật sớm hơn dự
định. Chúng tôi vội vàng từ giã dì Oanh với ý định trở về Sài Gòn
cho kịp ngày chôn táng của Duyên. Nhưng khi về đến nơi thì mọi
chuyện chôn cất ma chay cho Duyên cũng đã xong xuôi cả rồi. Vợ
chồng chúng tôi chỉ còn có thể đưa nhau tới nấm mộ còn xanh cỏ của
Duyên để thắp cho nàng một nén hương tưởng niệm rồi sau đó, chúng
tôi lại bị cuốn hút vào những công việc bận rộn hằng ngày...
Một thời gian sau đó, thỉnh thoảng vợ chồng tôi vẫn giữ mối dây
liên lạc với gia đình của Duyên bằng cách lâu lâu hai chúng tôi
cùng đưa nhau đến thăm viếng bà mẹ già của Duyên nơi căn nhà cũ tọa
lạc ở khu ngoại ô Gò Vấp, gần tổng y viện Cộng Hòa. Căn nhà giờ đây
nhuốm vẻ tiêu điều hơn cả lúc Duyên còn sống. Cảnh nhà đơn chiếc
với thân mẫu và cậu em trai khoảng mười mấy tuổi của nàng. Ðời sống
thường nhật của bà cụ vốn đã thu gọn lại, khép kín từ lúc chồng bà
qua đời, giờ đây lại càng khép kín hơn nữa. Nhìn bà cụ với cảnh nhà
đơn chiếc, lòng tôi càng thêm thấy áy náy và chợt nảy ra ý định mời
bà cụ đến nhà của tôi để cho hai bà cụ gì có cơ hội thay đổi không
khí sinh hoạt, gặp nhau chuyện vãn cho vui. Tôi đem chuyện này ra
nói với Bích, anh tán đồng ngay. Anh Bích nói:
- Chúng mình chở bà mẹ của Duyên đến nhà mẹ em là được rồi, phải
không?
Nghĩ xong là làm, chúng tôi đến thăm mẹ Duyên, nói với cụ rằng
chính thân mẫu của tôi, cũng cần có người bầu bạn chuyện vãn cho
vui nhà. Nhưng bà mẹ của Duyên đã mấy lần từ chối, viện cớ cụ đã
già và sức khỏe không cho phép bà di chuyển đó đây nhiều. Sau cùng
vì tôi năn nỉ mãi, bà cụ nhận lời để cho chúng tôi gọi một chiếc xe
taxi chở cụ xuống nhà để chuyện vãn với mẹ tôi.
Có một điều khác lạ là nhà tôi có nuôi một con chó mực vạm vỡ nhưng
nó lại rất hiền lành dễ thương. Không hiểu vì sao vừa thấy chiếc
taxi chở mẹ của Duyên ngừng lại trước cửa nhà, con mực đã cụp đuôi
lủi mất cho đến xế chiều, khi bà mẹ của Duyên đã ra về, con mực mới
xuất hiện trở lại, nó rên lên ư ử và cứ chúi mũi mò mẫm đánh hơi
khắp nhà.
Ít lâu sau, như để trả lễ, bà mẹ của Duyên ngỏ ý cũng muốn mời mẹ
của tôi đến nhà chơi. Mẹ tôi có tâm tính vốn rất tươi vui và dễ
tính, cụ nhận lời ngay:
- Phải đó con! Chúng ta cũng nên thỉnh thoảng ghé đến thăm để bà cụ
được vui. Ðời sống của bà cụ xem ra, kể từ ngày đột nhiên mất đi
đứa con gái yêu quý vì cô ta tự vận bởi thất tình, bà cụ trở nên
trầm mặc, cảnh nhà tẻ lạnh quá...
Tôi ở nán lại với mẹ tôi trò chuyện với bà cụ mẹ của người đã khuất
trong căn nhà giờ đây rất hoang tàn lạnh lẽo. Chúng tôi cảm thấy
rờn rợn ngay giữa ban ngày, nhưng không biết đích xác là tại sao cả
hai mẹ con lại cùng mang chung một cảm giác. Chúng tôi muốn sặc lên
khi tấm thảm lau chân đã củ kỹ để trước ngưỡng cửa ra vào bỗng
nhiên tung lên y như có một bàn tay nào đó tự cầm lên giũ giũ thật
mạnh khiến bụi đất bám đầy ở đó tung bay lên khắp cả nhà, bụi bậm
bay ngang cả nơi chúng tôi đang ngồi. Bà cụ thì dường như đã quá
quen thuộc với những hiện tượng lạ lùng như thế này. Bà bình tĩnh
nói:
- Không có gì đâu. Lại là con Duyên đó mà.
Nghe bà nói vậy, tôi bỗng nhiên cảm thấy rất ghê sợ. Chẳng lẽ,
những chuyện phản khoa học như chuyện này lại có thể xảy ra giữa
ban ngày và còn được mặc nhiên thừa nhận. Bà cụ thân mẫu của Duyên
lẩm bẩm như phân trần:
- Không phải lúc nào hồn ma của con Duyên cũng hiện về làm dấy động
như vậy đâu. Chắc nó có điều gì còn oan khuất chưa giải tỏa được đó
mà!
Tôi liên tưởng ngay tức thời ra nỗi niềm oan uất của Duyên vì mối
tình đơn phương của nàng đã dành cho chồng của tôi - anh Bích - đã
không được toại nguyện cho nàng khiến nàng trở nên thất vọng rồi tự
đi tìm cái chết.
Hai mẹ con tôi thật tình không còn muốn nán lại trong căn nhà lạnh
lẽo này nên vội vã cáo biệt bà cụ để ra về. Vài ngày sau lần viếng
thăm bà mẹ của Duyên, dường như chính linh hồn của duyên đã đi theo
mẹ con chúng tôi về nhà bởi vì, sau này, không cần phải có sự hiện
diện của bà mẹ Duyên thì con chó mực trong nhà chúng tôi vẫn thỉnh
thoảng rú lên từng hồi, nó còn rên rỉ y như nó có điều chi đang hậm
hực. Rồi những hiện tượng vô hình bắt đầu nổi lên rõ rệt hơn từ
ngày đó. Trong căn nhà bếp của chúng tôi, chén đĩa tự nhiên bay
khỏi kệ và rớt bể lung tung. Bàn ghế thì cứ di động quanh phòng
luôn luôn như có bàn tay người xô đẩy. Những bức hình treo trên
tường từ bao lâu nay, tự nhiên bị tháo gỡ rơi xuống sàn gạch.
Tôi bắt đầu nghĩ ngợi nhiều hơn đến những vấn đề huyền bí và những
quan niệm đánh thép của tôi xưa nay đối với những chuyện hoang
đường đang bị giao động ghê gớm. Tôi cảm thấy sợ sệt vô cùng vì
chợt nhận ra cảm giác như lúc nào cũng có tia nhìn của một người
nào đó đang bám sát vào từng hành động đi đứng của tôi. Ðôi mắt đó
cứ nhìn tôi chằm chặp chẳng rời, nó theo dõi tôi sát nút cả ngày
cũng như đêm.
Một hôm, ngay giữa ban ngày lúc tôi đang đứng lom khom, trên tay có
cầm một cây kéo nhỏ để cắt tỉa một vài nhánh cây bonsai mọc ra dư
thừa, thình lình tai tôi nghe một luồng gió khá lạnh thổi tạt qua
sau gáy. Tôi chưa kịp định thần, đã nghe một tiếng đổ vỡ từ trong
phòng khách vọng tới. Theo phản ứng tự nhiên tôi quay đầu nhìn vào
thì rõ ràng, tấm màn ren đang treo trên khung cửa sổ đã bị tháo
bung ra và rơi ngay xuống đất cùng một lúc với cái độc bình sành
đặt trên kệ sách cũng bị rơi và bị vỡ toang trên nền gạch bông. Mẹ
tôi lúc đó lại không có mặt ở nhà, càng khiến cho nỗi sợ hãi của
tôi dâng lên cao độ.
Tôi hoảng hốt sập mạnh cánh cửa nhà lại rồi kêu một chiếc xe xích
lô hối người đánh xe đạp thật nhanh đến sở làm của chồng để báo tin
cho anh ấy. Nghe tôi hớt hải kể ra tự sự, Bích không nói không
rằng, bảo tôi chờ anh ở đó để anh vội vàng xuống chỗ đậu xe, lái
đưa tôi về nhà. Lúc vợ chồng tôi về đến nhà, các hiện tượng lạ lùng
đã ngưng, nhưng những dấu tích rơi vãi, đổ vỡ thì vẫn còn sờ sờ. Có
lẽ, lúc đầu khi nghe tôi nói, chồng tôi chỉ cho rằng tôi bị ám ảnh
hoặc nói vậy để đùa nghịch, nhưng khi chính mắt anh chứng kiến
những cảnh tượng như căn phòng đã bị phá thì Bích không còn có gì
để nghĩ rằng tôi nghịch ngợm một cách kỳ quái như vậy nữa. Bích có
vẻ mất bình tĩnh và chàng đổ lỗi ngay cho bà mẹ Duyên. Bích nói
bằng giọng hằn học:
- Ðích thị những hiện tượng này khởi sự từ lúc mẹ của Duyên đã đến
thăm viếng vào lần trước. Chẳng lẽ bà ta là ma.
Nhưng chồng tôi vội chặc lưỡi, chàng nói như phân trần:
- Không phải vậy đâu! Chính bà cụ cũng từng chịu đựng cảnh phá
phách này y như chúng ta kia mà. Vong hồn của Duyên có thể chưa
được siêu thoát và có điều chi oan khuất chưa được giải tỏa cho nên
nàng đã trở về, đã cố tình nhắc nhở chúng ta rằng quanh đây, có sự
hiện diện của cô ta.
Những hiện tượng tương tự còn được tiếp diễn cả tuần lễ sau đó.
Không những đồ vật tự chuyển động, mà tất cả những người trong gia
đình của chúng tôi đều nghe thấy có tiếng thú vật gầm rú ngầm ngừ
phát ra từ dưới gầm giường hay dưới gầm bàn, ban đêm còn thấy có
những con mắt đỏ rực lửa nhìn dán vào trong nhà từ bên ngoài cửa
sổ, cùng với tiếng đập cửa vang lên cả ngày lẫn đêm, như tuyệt
nhiên, không có ai bên ngoài cả.
Ðối với riêng bản thân tôi, sự cứng cỏi và quan niệm không mấy tin
vào những hiện tượng huyền bí phản khoa học đang bắt đầu bị lung
lay. Dù không thể nào chấp nhận, nhưng tôi vẫn phải chính mắt cùng
với những người trong gia đình chứng kiến liên tiếp những hiện
tượng kỳ bí và không thể nào giải thích này. Có những lần, sự việc
diễn ra ngay cả ban ngày khiến cho tôi nghe rùng rợn đến nổi cả da
gà.
Có nhiều hôm, chịu đựng một mình không thấu tôi quyết định lấy
chiếc xe gắn máy của riêng tôi để chạy trốn khỏi căn nhà mà từ bao
năm nay tôi đã được sống qua những năm tháng thật êm đềm hạnh phúc.
Tôi leo lên, định đạp cho xe nổ máy, bỗng dưng tôi cảm nhận được
cái lực từ trường ngay trên chiếc xe bé nhỏ của tôi. Dù tôi đã tận
sức cũng không thể nào đạp cho cái pê-đan xe quay được lấy nửa
vòng, do vậy chiếc xe không thể nào nổ máy được. Tôi cố gắng thêm
nhiều lần, nhưng chỉ vô ích mà thôi. Tôi vừa nơm nớp lo sợ vừa cảm
thấy rời rã cả hai chân, đành bỏ chiếc xe lại đó, tìm đến một chỗ
có nhiều ánh nắng chiếu xuống sáng trưng và ấm áp, bó gối ngồi đó
kiên nhẫn chờ đợi cho đến giờ chồng tôi hết giờ làm việc từ sở quay
về nhà.
Sự việc như vậy cứ thế mà tiếp diễn đến nỗi về sau, cả nhà chúng
tôi, ai nấy đã gần như quen thuộc lắm với những hiện tượng vô hình
hiện lên phá phách một cách vô tích sự này, cho đến gần ngày tôi
tôi sanh nở đứa con đầu lòng, khi tôi bắt đầu đau đớn chuyển bụng
đến ngất đi tự lúc nào tôi cũng không hề hay biết. Chỉ có về sau
này, sau khi qua hết mọi chuyện, tôi được mẹ tôi và chồng tôi kể
lại cho tôi nghe đầu đuôi diễn tiến mọi sự việc.
Cái thai trong bụng của tôi thì quá lớn, trong khi tôi lại là một
sản phụ mới sanh con so lần đầu. Sau hơn mười mấy tiếng đồng hồ đau
đớn, tôi bị ngất đi và đã được chuyển ngay vào phòng giải phẩu sau
cái quặn đau cuối cùng đến độ tôi phải tắt thở để rồi tim tôi ngừng
đập. Tất cả mọi người đã tận lực áp dụng hầu hết các phương pháp
khoa học hiện đại để hồi sinh cho tôi, nhưng thần thức của tôi vẫn
không chịu trở lại. Vào lúc các vị bác sĩ sản khoa muốn buông suôi
bỏ cuộc...
Từ lúc bấy giờ, tôi thấy tôi bị bao trùm bởi một loại ánh sáng vàng
xanh lẫn lộn, di chuyển quanh tôi theo nhịp độ vòng tròn, đem lại
cho tôi một cảm giác hết sức bình an và vô cùng thoải mái. Tôi cố
định thần mà tai cũng không nghe thấy một tiếng động khá lạ nào và
mắt cũng không nhìn thấy gì khác, ngoài hai luồng ánh sáng lạ lùng
đó. Tôi cảm nhận rõ ràng và chính xác rằng, tôi vẫn còn ở bên trong
thân xác, nhưng đang bước vào một thế giới khác lạ của tương lai,
một giai đoạn hoàn toàn mới mẻ. Tôi lại còn nhận ra thêm rằng cái
trí thức, thần thức của tôi đang mãnh liệt dồn lên trên phía đỉnh
đầu và yên trí rằng nó sẽ thoát ra từ đó khi tôi đã tắt thở.
Nhưng thần thức của tôi dù chuyện động có mãnh liệt, ước muốn của
tôi dù có cấp thiết đến mấy đi nữa cũng không thể nào thoát ra được
bằng cái cửa ngõ ấy. Và bỗng nhiên tôi thấy có sự hiện diện của một
người đàn ông to lớn dềnh dàng đang uy nghiêm đứng trước mặt và
dường như ông ta đang trực tiếp tham dự và cản trở và diễn tiến
thoát xác của tôi, và cái chết đang diễn ra thật từ từ. Tôi cố gắng
để nhìn cho rõ khuôn mặt của ông ta, nhưng tôi đã chẳng trông thấy
được vì dường như có một làn mây nhẹ bao phủ chung quanh tầm nhìn
của tôi. Qua làn mây đó, tôi nhìn thấy một cánh đồng thênh thang
xanh mát những cây và cỏ.
Tôi cảm thấy yêu mến ngay cảnh giới thanh thoát nhẹ nhàng này rồi
tôi tự nhủ lòng sẽ cố đi đến đó và ở đó luôn không muốn đi bất cứ
nơi đâu nữa. Nhưng người đàn ông to lớn đó lại nhất định ngăn cản,
không để cho tôi qua. Tôi với ông ta không cần trao đổi với nhau
lời nào mà lại cảm thông được nhau tất cả mọi ý tưởng cả hai đang
muốn biểu lộ:
- Tại sao tôi chết? Và nếu tôi đã chết, tôi đã rất yêu mến cảnh
giới này, tại sao không cho tôi đến và ở lại đây?
- Chưa được đâu! Bà đến đây là do một sự tình cờ bất đắc dĩ, không
nên đỗ lỗi cho ai...
Tôi thẳng thắn bày tỏ ý định cùng sự thèm thuồng được lưu ngụ nơi
đây và yêu cầu ông ta giúp tôi thực hiện ước muốn đó. Ông ta mặc
khải tư tưởng ngay lập tức để cho tôi có thể hiểu được rằng:
- Chưa phải lúc bà được đến nơi đây. Bà còn cả một đời sống thật
dài ở phía trước. Tôi có cho bà ở lại không những tôi hủy hoại kiếp
sống của bà mà còn gây ra sự liên can đến rất nhiều người khác. Bà
không nhớ bà đang có thai hay sao? Ðịnh mệnh của thai nhi này cần
được thực nghiệm ở thế gian. Tôi không phải là người có uy quyền để
cho đứa bé mất đi cơ hội chào đời của nó, lại càng không thể giúp
bà chấm dứt mọi nghiệp nợ với thế gian, với chồng con cùng với
những người thân yêu của bà. Bà hiểu chứ?
Nghe ông ta giải thích hợp tình hợp lẽ, tôi đã thấy xiêu lòng. Tôi
với chồng tôi đã chẳng từng mong ước có một đứa con cho mình và cho
mẹ tôi bồng ẵm là gì. Tôi bỗng nhớ đến những hiển hiện vô hình đã
xảy ra liên tục ở thời gian gần đây làm cho chúng tôi rất đỗi bực
mình và sợ hãi. Tôi liên tưởng đến vong linh của người con gái tên
Duyên. Tôi muốn được nhân cơ hội chạm mặt với người đàn ông to lớn
mà tôi cho rằng ông ta có thể hiểu biết thấu đáo mọi điều huyền
nhiệm này xin cho ông ta ban cho tôi một cơ hội để tìm hiểu rõ ràng
mọi nguồn cơn đưa đến những hiện tượng đó.
Thoáng chốc, người đàn ông hiểu ngay tôi đang muốn gì. Ông ta mỉm
cười vẫy nhẹ tay áo, Duyên đã đứng trước mặt của tôi từ lúc nào.
Khuôn mặt của Duyên vẫn không có gì thay đổi. Duy chỉ có đôi mắt
của nàng là mang mang một nỗi buồn xa vắng. Duyên đứng đó bình lặng
nhìn tôi, tôi nói với nàng:
- Tại sao chị lại chọn lấy cái chết đột ngột và thê thảm như
vậy?
Duyên nhanh chóng trả lời:
- Cho đến bây giờ, tôi mới biết rằng hành động như vậy là một quyết
định hết sức sai lầm. Tôi đã tự ý chấm dứt cuộc đời của mình mà
chưa có lệnh của bề trên cho phép. Vì vậy, tôi còn đang bị câu lưu
để được xét sử trong nay mai. Nhưng chắc chắn tôi không thể được
cho đi đầu thai giống như cái chết của mọi người vì qui luật âm
giới đã ấn định rõ ràng chỉ đến khi ngày tận số trên dương gian,
mọi người mới được "gọi về" dưới hình thức lìa trần bằng một chung
cuộc hợp lý tùy theo nghiệp lực thiện ác riêng tư để rồi họ sẽ được
tái sinh theo vòng chuyển hóa luân hồi.
Bản thân của tôi thì lại khác. Tôi đã tự ý đình chỉ vận số của mình
nên bây giờ, theo nghiệp lực đó, tôi bị cầm giữ ở một nơi chốn
riêng biệt, đợi cho đến đúng ngày tháng như đã định trước thuộc về
số mệnh của tôi ở dương trần, lúc bấy giờ tôi mới được đem ra tái
xét để cho đi đầu thai vào cảnh giới nào thì thật tình tôi cũng
không thể biết trước được.
Tôi chuyển ý lực như muốn gạn hỏi cô ta về những hiện tượng vô hình
xảy ra trong sinh hoạt gia đình của chúng tôi. Cô ta giải thích như
sau:
- Ðó cũng là những việc do chính tôi tạo ra, mục đích chỉ để lưu ý
mọi người đừng sớm quên lãng tôi đi mà thôi. Tôi vẫn còn thương yêu
anh Bích - chồng của chị - rất nhiều. Khi tôi còn sống, tôi cứ
tưởng điều gì mình muốn là phải thực hiện cho bằng được. Tôi không
hiểu chút gì về định luật nhân duyên. Cho đến hôm nay thì chị cũng
đã biết được điều đó rồi. Tôi với anh Bích quen nhau trước khi anh
ấy gặp và quen chị. Tôi thì yêu thương anh ấy vô cùng. Nhưng nhân
duyên của chúng tôi không hề sắp đặt để cho tôi với anh ấy nên bề
gia thất, thành vợ thành chồng. Cho nên, cho dù lòng tôi có tha
thiết ước ao như vậy, có tìm đủ mọi cách để thực hiện ước muốn của
mình thì vì không có với nhau duyên nợ xe kết từ bao nhiêu tiền
kiếp nợ nần, tất cả những mưu định của tôi đều chỉ dẫn đến con số
không, đều chỉ có một mình tôi cảm động và yêu thương anh ấy. Ðối
lại tình cảm của tôi, anh ấy vẫn vô tình, vẫn không chút động tâm
nào để nghĩ rằng anh ấy có thể đáp lại tình tôi. Cho đến khi tôi tự
ý kết liễu đời mình, trở về với cõi âm sâu lắng, tôi mới hiểu ra
thì mọi sự đã rồi. Và mọi sự đã rồi, đã được an bài và diễn ra đúng
như những quy định của căn phần duyên số chị phải là vợ của anh ấy
và anh ấy phải là chồng của chị, rồi đến đứa con trong bụng mà chị
sắp sửa sanh ra cũng bị chi phối chung trong một định luật. Số phần
của cháu bé phải có mẹ có cha, chị còn phải trở về để thi hành cho
xong vai trò nhiệm vụ của một người vợ, một người mẹ nuôi nấng dạy
dỗ cho con.
Từ đây, tôi đã hiểu ra tất cả mọi điều rồi. Tôi hỏi Duyên vì sao cô
ta cứ hiện về để cho chúng tôi phải bao phen khiếp sợ? Cô ta cho
biết như sau:
- Những lúc tôi không kềm hãm được bản ngã của mình rồi hiện về bày
tỏ lòng giận hờn ghen tức, tôi không có làm cho ai khiếp sợ. Sự
khiếp sợ là của người chứng kiến. Tôi làm ra sự khiếp sợ đó để làm
gì trong khi tôi vẫn còn yêu thương anh Bích và chỉ muốn anh ấy
nghĩ đến tôi.
Tôi yêu cầu Duyên cũng như tôi, từ nay đã hiểu rõ tường tận được
định luật nhân duyên, mỗi người có muốn hay không cũng điều phải
chấp hành căn mệnh thì đừng có hiện về quấy phá nữa để cho tôi được
yên lòng lo lắng cho đứa bé sắp sửa chào đời. Duyên gật đầu, vẻ cam
tâm chịu đựng. Tôi thật lòng cảm động trước thái độ nhẫn nhịn của
cô ta, tôi nói bằng tất cả sự chân thành:
- Mọi việc đã xảy ra rồi, tôi không biết chúng ta bây giờ là hai
miền âm dương cách biệt, tôi có thể làm được điều gì tốt đẹp cho
chị thì xin chị cứ nói đi, tôi xin hứa sẽ làm với tất cả sức mình.
Duyên nhìn tôi ra chiều cảm kích:
- Cám ơn chị đã nghĩ đến những điều tốt đẹp cho tôi. Thật ra vong
linh tôi cũng chẳng cần thiết bất cứ điều gì ngoài sự cầu nguyện
cùng những lời kinh sớm đem lại việc hóa giải tình oan nghiệp
chướng. Chị và những người còn nghĩ đến tôi hãy cho tôi những lời
cầu nguyện là đủ rồi. Từ nay, tôi sẽ tự hãm mình, sẽ không hiện về
để cho chị phải sợ sệt nữa.
Nói rồi, hồn phách của Duyên từ từ tan biến mất. Tôi không thể nào
quên được ánh mắt u buồn vời vợi thật đáng tội nghiệp của cô
ta.
Người đàn ông to lớn dềng dàng lại hiện ra trước mặt tôi từ lúc nào
tôi cũng không biết. Ông ta bảo tôi:
- Tôi chỉ ban cho bà một ân huệ sau cùng để cho bà có thể nhìn thấy
những gì sẽ xảy ra sau này và rồi bà sẽ tự hiểu được tại sao bà
chưa được ra đi như bà đòi hỏi.
Tức thì, cuốn phim của tương lai bắt đầu được hiện ra để cho tôi
thấy được rằng tôi và con gái của tôi đã cùng nhau đi vào tuổi
trưởng thành. Con gái của tôi lúc này thật rất xinh đẹp và dễ
thương. Từ giai đoạn này, khúc phim tương lai được diễn tiến chậm
chạp hơn cho đến lúc tôi chứng kiến rõ ràng một bà lão trông rất
từng trải đang nằm trên giường và chắc chắn là bà ta đang sắp sửa
đón nhận cái chết đã cận kề. Có một người thiếu phụ khác tuổi trạc
ngoài 40 đứng ở bên cạnh giường bà lão mà tôi không thể biết người
thiếu phụ này là ai. Bà ta đứng đó với rất đông con nít trông rất
thân tình như trong một gia tộc mà tôi cũng không hề biết được
chúng là ai.
Tôi hỏi người đàn ông to lớn:
- Bà lão đó là ai? Sao có vẻ giống tôi quá vậy?
- Chính là bà đó! Người thiếu phụ lạ mặt kia là cháu ngoại của bà
và đám con nít nhỏ chúng chính là cháu chắt của bà đó!
Tôi hỏi lại:
- Vậy chồng và con gái của tôi đâu sao không thấy đứng đó?
- Tới thời gian đó họ đã đến đây với tôi trước bà rồi. Bà sẽ gặp
lại họ ở chốn này. Tôi hứa chắc chắn như vậy.
Ðến khúc phim này, đột nhiên tất cả hình ảnh của tương lai đều biến
mất. Người đàn ông to lớn bảo tôi:
- Bây giờ thì bà đã hiểu, tại sao bà phải ở lại trên trần thế chứ
gì? Tất cả những người hiện diện trong khúc phim mà bà vừa nhìn
thấy sẽ học hỏi với những kinh nghiệm trần gian của chính bà và chỉ
có bà mới có thể ảnh hưởng họ được. Bà sắp sửa phải trở lại đời
sống bên kia để tiếp tục cho xong những bổn phận riêng tư mà bà
chưa thi hành xong.
Nhớ tới sự đau đớn cùng cực vào lúc lâm bồn, những lo âu khổ sở
tràn ngập mỗi ngày trong đời sống trước kia, tôi lắc đầu phản đối
mãnh liệt:
- Không tôi không kham nổi sự đau đớn thể xác này vào lúc tôi phải
sinh con. Tôi không muốn chịu đựng thêm sức nặng nề như đã trì kéo
thân xác của tôi trong mấy chục năm đã qua. Tôi thực tâm muốn thoát
khỏi mọi ưu tư phiền bận nặng nề và tôi muốn được ở lại nơi chốn
bình an thanh nhẹ viên mãn này...
- Không còn cách nào khác nữa. Người ta sẽ có cách giải phẫu để đem
được đứa bé bình yên ra chào đời. Bà sẽ không hay biết gì về điều
đó đâu và cũng không hề đau đớn giống như bà vẫn thường sợ sệt lo
âu. Bà sẽ ngủ một giấc thật say mê cho đến khi tỉnh dậy thì đứa con
gái sơ sinh đã được chào đời, các bác sĩ sản khoa đã dùng một loại
y dược giống như thuốc mê (local anesthetic) để tránh sự đau đớn
cho bà...
Ông ta nói xong thì tự nhiên biến mất trong khi bên tai tôi văng
vẳng có những tiếng gọi tên tôi cấp bách và ồn ào trộn lẫn với
những tiếng gió rít mạnh bên tai như thể tôi đang một mình bay vùn
vụt trong không gian.
Thoạt nhiên, tôi cảm nhận một cảm giác trì kép nặng nề trong khi
tôi mở bừng mắt ra trông thấy tất cả mọi người đang đứng vây chung
quanh chỗ tôi đang nằm. Chồng tôi cũng đang hiện diện, chàng còn
đang đeo một cái mask của nhà thương để ngăn cản sự nhiễm trùng.
Gương mặt chàng đổ mồ hôi mồ kê vã ra từng giọt có lẽ vì phải trải
qua những giây phút cực kỳ lo âu trong lúc tim tôi ngừng đập.
Một bà bác sĩ vốn là chỗ bạn bè thân quen còn đứng ở đó ra hiệu cho
cô y tá bồng đứa con gái mới được giải phẫu để lấy ra một cách an
toàn:
- Vậy là chị Phượng có thể an tâm rồi nhé! Bà quay lại nhìn về phía
chồng tôi:
- Mừng anh chị đã có con gái đầu lòng. Cháu khỏe mạnh và thật xinh
đẹp như chị đây này.
Bà kéo nhẹ cánh tay tôi ra tạo một chỗ trống bên cạnh rồi nhẹ nhàng
đặt đứa con gái khuôn mặt còn đỏ hỏn được cuốn gọn gàng trong một
tấm khăn trinh trắng, bà ta nói bằng một giọng nói thật thân
thương:
- Nào! Mẹ cho bé nằm cạnh với nào. Bé đang cần hơi mẹ đó...
Nói xong bà mỉm cười nhân hậu, chúc tôi vài câu khỏe mạnh rồi bà ta
bước ra khỏi phòng sanh để trở lại với các sản phụ khác đang
chờ.
Vợ chồng chúng tôi nhìn nhau trong tia mắt tràn trề an lạc, chàng
nói:
- Em làm cho anh và các bác sĩ ở đây hết cả hồn vía. Tim em đã
ngưng đập khá lâu, tưởng anh đã thật sự mất em rồi.
Tôi nheo mắt nhìn chồng đầy thương yêu trong khi thân thể còn mệt
mỏi đến rã rời, tôi nói:
- Em vừa trải qua một giấc mơ đẹp lắm, mai mốt trở về nhà của chúng
mình, em sẽ nói cho anh nghe về giấc mơ bên âm giới dịu dàng mà em
mới vừa trải qua. Kể từ nay, chúng ta không có điều gì phải lo sợ
nữa. Em rất tin vào những hiện tượng huyền bí mà khoa học chưa có
thể chứng minh.
Chồng tôi đưa cả hai bàn tay âu yếm nắm lấy tay tôi với nụ cười
rạng rỡ trên môi trong khi ngoài kia sau khung cửa sổ, màu nắng vẫn
rực rỡ, chói chang...
• LIÊN HỆ ADMIN WAP Trang Chủ all rights reserved.