Phân tích Ai đặt tên cho dòng sông của Hoàng Phủ Ngọc
Tường
Ai đó đã từng viết “ Đất nước có nhiều dòng sông nhưng chỉ có một
dòng sông để thương, để nhớ như đời người có nhiều cuộc tình nhưng
chỉ có một cuộc tình để mãi mãi mang theo”. Vâng, “một dòng sông để
thương, để nhớ” của mỗi người rất khác nhau. Nếu tên tuổi Văn Cao
gắn liền với sông Lô hùng tráng; nếu Hoàng Cầm là nỗi nhớ của ta
khi ngang qua “Sông Đuống trôi đi một dòng lấp lánh”; nếu Hoài Vũ
mãi là nhà thơ của con sông Vàm Cỏ đêm ngày thao thiết chở phù sa,
thì Hoàng Phủ Ngọc Tường đã song hành cùng sông Hương đi vào trái
tim người đọc với “Ai đã đặt tên cho dòng sông?”…
Có một huyền thoại vọng về từ làng Thành Trung, một ngôi làng trồng
rau thơm ở Huế: Vì yêu quý con sông xinh đẹp, người dân hai bên bờ
sông Hương đã nấu nước của trăm loài hoa đổ xuống dòng sông cho làn
nước xanh thắm ấy mãi mãi thơm tho. Phải chăng đó là cách lý giải
tên của Hương Giang – con sông gắn liền với Huế, gắn liền với tình
yêu của Hoàng Phủ Ngọc Tường?Bút ký “Ai đã đặt tên cho dòng sông?”
được viết năm 1981, khi tác giả đã sống bên bờ sông Hương, sống
trong lòng Huế hơn 40 năm trời, tình yêu máu thịt đối với quê hương
cứ lớn lên từng ngày và nó hiện hữu ở mọi thời gian, mọi không
gian.Khi tác giả ngồi đọc truyện Kiều giữa mùa thu, trong một khu
vườn xưa cổ, nơi có những loài hoa đang nở, trái cây đang chín, yên
tĩnh và khoáng đạt – khu vườn tọa lạc trên vùng đất mà Nguyễn Du
từng sống nên thiên nhiên của “mảnh đất Kinh- xưa” đã in bóng trong
thơ Nguyễn, ngược lại sông Hương và Huế đã gợi cho tác giả hình
tượng của cặp tình nhân lý tưởng: Kim- Kiều.
Chưa bao giờ tôi nhìn thấy một dòng chảy nào đáng yêu đến thế, sông
Hương đến với Huế qua cái nhìn của Hoàng Phủ Ngọc Tường đã mang
hình ảnh một cô gái mỹ miều đến với tình yêu. Hãy ngắm nhìn nàng
trước khi gặp Huế, đó là “một cô gái Di-gan phóng khoáng và man
dại” “bản lĩnh và gan dạ” có một tâm hồn “ tự do và trong sáng”, đó
là hình ảnh “ bản trường ca của rừng già” rầm rộ và mãnh liệt nhưng
cũng có lúc “dịu dàng và say đắm giữa những dặm dài chói lọi màu đỏ
của hoa đỗ quyên rừng”, nàng đã chế ngự sức mạnh bản năng của mình
để đến lúc ra khỏi rừng già sẽ trở nên dịu dàng và trí tuệ.
Để đến với Huế, sông Hương phải băng qua một hành trình, phải
chuyển dòng liên tục, như một cuộc kiếm tìm thiết tha và rạo rực,
vô vàn địa danh mà dòng nước ấy đã trôi qua Hòn Chén, Ngọc Trản,
Nguyệt Biều, Lương Quán, Thiên Mụ… người con gái Di-gan ấy đã đột
ngột uốn mình theo một đường cong thật mềm nhưng “vẫn đi trong dư
vang của Trường Sơn, vượt qua một lòng vực sâu dưới chân núi Ngọc
Trản, để sắc nước trở nên xanh thẳm”, nàng vẫn còn mang một vẻ buồn
trầm mặc như triết lý, như cổ thi… cho đến khi gặp được tiếng
chuông Thiên Mụ, nghe âm thanh bát ngát tiếng gà, từ ấy sông Hương
rạng rỡ như nắng mới, nàng uốn một cánh cung thật nhẹ, đến khi giáp
mặt với thành phố, đường cong ấy làm cho nàng “mềm hẳn đi, như một
tiếng “vâng” không nói ra của tình yêu”- Cái phút ban đầu để đến
với “người tình” của sông Hương như thế đấy! Nàng đã tự làm mới
mình để hiến tặng những gì đẹp nhất cho người yêu.
Sông Hương – dòng sông thuộc về một thành phố duy nhất – đã rời
cuộc sống hoang dã của rừng để đến với Huế và chỉ Huế mà thôi, nàng
như “sông Xen của Paris, sông Ðanuýp của Buđapet…” chảy trong lòng
thành phố yêu quý của mình nhưng khác ở chỗ nàng đẹp một cách huyền
hồ như đang che khuôn mặt diễm kiều bằng tấm voan sương khói, nàng
trôi lặng lẽ với nghìn ánh hoa đăng vào hội rằm tháng 7 bồng bềnh
chao nhẹ trên mặt nước như vương vấn một nỗi lòng .
Tôi chợt nhớ đến một câu nói “có những dòng tình cảm, rất sâu nên
rất đỗi lặng lờ”, dòng chảy êm đềm của sông Hương hay chính là tình
yêu sâu lắng mà nàng dâng tặng cho thành phố Huế? Vẻ đẹp của sông
Hương còn là vẻ đẹp của một nền văn hóa, vẻ đẹp của người tài nữ
đánh đàn lúc đêm khuya ,toàn bộ nền âm nhạc cổ điển Huế đã được
sinh sôi trên mặt sông này và hơn thế khắp lưu vực sông còn vang
vọng những điệu hò dân dã, những điệu hò thấm đẫm tấm chung tình,
thấm đẫm lời thề của sông Hương trước phút chia tay với Huế mà trôi
về biển cả.
Nhưng chẳng phải bao giờ sông Hương cũng là người con gái đằm thắm
,dịu dàng, mềm mại trong lòng Huế, đã có một thời sông Hương “mang
tên là Linh Giang, dòng sông viễn châu đã chiến đấu oanh liệt bảo
vệ biên giới phía Nam” của Tổ quốc, vẻ vang soi bóng kinh thành Phú
Xuân, “dòng sông của thời gian ngân vang”, của lịch sử viết giữa
màu cỏ xanh, lá biếc…
Sông Hương được nhìn như một người con gái đến với tình yêu, dâng
tặng những vẻ đẹp mà mình có được cho người yêu, đắm mình trong
tình yêu để khám phá và hoàn thiện bản thân. Từ một dòng sông hoang
dại, bí ẩn, nàng đã trở thành một sông Hương rất mực dịu dàng, rất
mực tài hoa, rất mực kiên cường, rất mực hy sinh…
Cho nên, từ khi có được sông Hương, Huế – chàng Kim của nàng- cũng
có nhiều thay đổi. Từ hoang sơ với “cánh đồng C
Châu Hóa đầy hoa dại” hay kiêu hãnh âm u với những lăng tẩm đền đài
đồ sộ, đã hóa thành vẻ đẹp cổ kính mà thơ mộng, khiến người con của
Huế dù đến Pari, Buđapét hay Leningrad vẫn đau đáu nhớ về một thành
phố với nguyên dạng đô thị cổ, trải dọc hai bờ sông.
Huế càng lung linh hơn khi sông Hương chở trong lòng Huế những nét
đặc thù của hội Hoa đăng, của ca Huế, man mác tiếng rơi của những
mái chèo khuya. Có sông Hương, Huế trở thành biên thùy xa xôi của
đất nước các vua Hùng, Huế chiến đấu oanh liệt bảo về biên giới
phía Nam của Đại Việt, Huế là kinh thành của người anh hùng Nguyễn
Huệ, Huế cùng sông Hương đi vào Cách mạng tháng 8 bằng những chiến
công rung chuyển. Huế đã cống hiến xứng đáng cho Tổ quốc trong cuộc
trường chinh máu lửa bên cạnh sông Hương – dòng sông của sử thi đã
tự hiến đời mình làm một chiến công.
Tình yêu của sông Hương và Huế – một tình yêu lãng mạn và âm vang
sức sống, một tình yêu như một cuộc tìm kiếm và đuổi bắt, hào hoa
và đam mê, bản hợp xướng diệu kỳ giữa thi ca và âm nhạc. Tình yêu
ấy được vun đắp bởi ngòi bút tài hoa của Hoàng Phủ Ngọc Tường, đứa
con thân yêu của Huế, yêu Huế, yêu sông Hương, nhìn ngắm sông Hương
khi gần kề để phát hiện ra dòng sông ấy “đang đổi sắc không ngừng
dưới ánh nắng và mùi hương của hoa trái trong vườn”, lúc xa xôi gần
nửa vòng trái đất, nhìn Nê va để sông Hương tìm về trong niềm
nhớ.
Sông Hương của Hoàng Phủ Ngọc Tường không chỉ mang vẻ đẹp trời phú
mà còn ánh lên vẻ đẹp của con người, những tài nữ đánh đàn, những
người dân Châu Hóa lái thuyền xuôi ngược, những người con anh dũng
đã hi sinh, những Nguyễn Du, những bà huyện Thanh Quan, những Tố
Hữu…đã viết thơ trên dòng chảy long lanh in bóng mây trời.
Cũng như tình yêu của sông Hương với Huế, tình yêu của Hoàng Phủ
Ngọc Tường với sông Hương cũng là quá trình dâng tặng, khám phá và
hoàn thiện chính mình. Tuy nhiên, vì sông Hương là hóa thân của
huyền thoại nên câu hỏi bâng khuâng của một người Hà Nội khi lặng
lẽ ngắm nhìn dòng nước : “Ai đã đặt tên cho dòng sông?” vẫn là một
câu hỏi lửng lơ chưa có lời giải đáp , câu hỏi đã thành tên cho một
thiên bút ký tuyệt vời…