Phân tích tác phẩm Vợ chồng A Phủ (Bài văn HS giỏi)
Truyện viết về cuộc sống của người dân lao động vùng núi cao, dưới
ách thống trị tàn bạo của bọn thực dân phong kiến miền núi. Đặc
biệt truyện đã xây dựng thành công nhân vật Mị, qua đó ca ngợi vẻ
đẹp tâm hồn, sức sống tiềm tàng và khả năng đến với cách mạng của
nhân dân Tây Bắc.
Vợ chồng A phủ là một trong những thành công lớn nhất của nhà văn
Tô Hoài–là truyện ngắn rút ra từ tập” truyện Tây Bắc” viết vào năm
1953.” Vợ chồng A Phủ” là tác phẩm lên tiếng vì con người, ca ngợi
và bảo vệ con người và là một tác phẩm có giá trị nhân đạo sâu
sắc.
Truyện viết về cuộc đời của Mị và A phủ ở vùng núi cao Tây Bắc
trước và sau khi đến với CM và niềm cảm thông sâu sắc trước số phận
khốn khổ ,bất hạnh tủi nhụckhi bị mất quyền sống của người dân lao
động miền núi dưới ách thống trị của lũ chúa đất và bọn thực dân và
qua đó ca ngợi tinh thần CM của họ.
Đọc truyện ngắn ta thực sự xót xa xho Mị,một cô gái Mèo đẹp nết,đẹp
người: cần cù,đảm đang, hiếu thảo, giàu lòng yêu đời… chỉ vì gia
đình nghèo mà Mị phải đi làm con dâu gạt nợ ở nhà thống lí
Patra.Cuộc sống ở đây đã biến một cô gái hồn nhiên, tràn đầy sức
sống và giàu mơ ước trở thành một con người khắc khổ, sống lầm lũi
như ” con rùa nuôi trong xó cửa”, thậm chí nhiều lúc Mị cảm thấy
mình không bằng một con vật:” bây giờ Mị tưởng mình cũng là con
trâu , mình cũng là con ngựa, là con ngựa phải đổi ở cái tàu ngựa
nhà này đến tàu ngựa nhà khác, ngựa chỉ biết việc ăn cỏ ,biết đi
làm mà thôi…con trâu con ngựa làm còn có lúc,đêm nó còn đc đứng gãi
chân, đứng nhai cỏ, đàn bà con gái trong cái nhà này thì vùi đầu
vào làm việc cả ngày cả đêm”…
….Những ngày tết A Sử đi chơi,Mị còn bị trói đứng trong buồng tối,
vậy mà khi vừa được chị dâu cởi trói Mị lại phải đi hái lá thuốc
cho chồng, nhỡ mệt thiếp đi thì lại bị A Sử lấy chân đạp vào đầu.
Danh nghĩa là con dâu nhà quan nhưng thực chất Mị cũng chỉ là một
nô lệ làm việc không công.Mị không chỉ bị bố con A Sử bóc lột về
sức lao động mà còn bị chúng hủy hoại cả cuộc sông tinh thần, ngăn
cấm và dập tắt mọi suy nghĩ cũng như nguyện vọng dù là rất nhỏ của
cô gái trẻ. Đã mấy tháng trời đêm nào Mị cũng khóc. Đã có lúc cô
muốn tìm đến cái chết nhưng vì thương cha, lo cho người cha già yếu
không lo nổi món nợ lớn nên cô không thể chết,đành quay lại cuộc
đời nô lệ để trả nợ cho cha.
Bị giam hãm đầy đọa trong cái địa ngục ấy, Mị đang chết dần với năm
tháng,Mị gần như tê liệt sức sống. Mị không còn ý thức về không
gian, thời gian và các mối quan hệ xã hội, không hiện tại và cũng
ko có cả tương lai.Ở lâu trong cái khổ Mị đã quen với cái khổ
rồi.Cuộc đời của Mị chỉ thu lại qua khung cửa sổ nhỏ bằng bàn tay
“mờ mờ”. ” trăng trắng không biết là sương hay nắng”.Mị hầu như mất
hết cả ý thức về bản thân và những mong muốn đổi thay cho số phận,
thậm chí Mị còn không có cả những ý nghĩ về cái chết nữa.
Bên cạnh nhân vật Mị là nhân vật A Phủ. A Phủ vốn là một thanh niên
tràn đầy sức sống, khỏe mạnh, gan dạ, lao động giỏi có lòng nhiệt
huyết với công việc vậy mà chỉ vì một lần đánh nhau với A Sử – con
trai thống lí Patra. A Phủ trở thành kẻ đi ở đợ cho nhà thống lí.
Cũng như Mị những ngày sống ở nhà thống lí A phủ chịu biết bao sự
đầy đọa nhục hình cả về thể xác lẫn tinh thần. Để rồi trong gian
khổ hai con người này đã gặp nhau ở sự đồng cảm sâu sắc, ở tình
thương con người cùng cảnh ngộ.
Giá trị nhân đạo còn đc thể hiện ở chỗ nhà văn vạch trần những hành
vi, việc làm bạo ngược, đầy bất công ngang trái của cha con nhà
thống lí. Chỉ cần xem cách đối sử của A Sử với Mị cũng thấy được
điều đó. Sau khi bị A Phủ đánh chảy máu đầu, được Mị bóp thuốc cho
A Sử ko những không cảm kích mà ngược lại khi Mị mệt quá thiếp đi,
A Sử lại dùng chân đạp vào mặt Mị một cách tàn nhẫn… Mặt khác giá
trị nhân đạo còn được thể hiện ở sự cảm thông và thấu hiểu những
tâm tư tình cảm,tâm trạng của những con người khốn khổ. Để rồi qua
đó tác giả phát hiện ra sức sống tiềm tàng trong họ và phẩm chất
tốt đẹp của họ. Tiếng khèn, tiếng sáo gọi bạn tình tha thiết bồi
hồi. Với Mị, tiếng sáo là tín hiệu của tình yêu, hạnh phúc, tự do
và cô khao khát đến cháy bỏng: “ngày trước Mị thổi sao giỏi… Mị uốn
chiếc lá trên môi, thổi lá cũng hay như thổi sáo. Có biết bao nhiêu
người mê…”. Mị sống lại những kỉ niệm đẹp đẽ, ngọt ngào với tiếng
sáo, Mị trở về với niềm vui sống trong hiện tại. Mị muốn đi chơi.
Lòng ham sống của Mị trỗi dậy mạnh mẽ. Quên đi những đau đớn thể
xác, Mị đã “vùng bước đi”. Dòng nước mắt lăn trên má Mị đã khơi dậy
trong tâm hồn Mị niềm cảm thông sâu sắc khi thấy A Phủ bị trói
đứng. Càng thương mình Mị lại càng thưong người. Mị ko thể dửng
dưng câm lặng được nữa. Tình thương đã lấn áp cả nỗi sợ và cao hơn
cả cái chết. Mị đã đi đến hành động cắt dây trói cho A phủ. Đây là
quá trình tự phát nhưng nó là kết quả phát triển tất yếu của cả một
quá trình sức sống không ngừng trong con người Mị. Chính những phẩm
chất tâm h hồn tốt đẹp đã giúp cho Mị và A Phủ có đủ sức sống và
nghị lực để trỗi dậy, chạy trốn khỏi Hồng ngài, đi tìm tự do cho
chính mình. Mị và A Phủ đã chạy đến Phiềng xa và giác ngộ Cách
mạng. Từ trong tăm tối, đau thương Đảng đã dẫn đường chỉ lối cho
họ, giúp họ tìm ra con đường mới: con đường cách mạng.
Tóm lại truyện ngắn “Vợ chồng A Phủ” mang ý nghĩa tư tưởng nhân đạo
sâu sắc.Nó đc tạo nên bởi niềm cảm thông sâu sắc với nỗi đau của
con người, sự nâng niu nét đẹp tâm hồn mà hơn cả là sự hướng tới
giải phóng cho con người tiêu biểu là số phận của Mị và A phủ.